10 năm chờ đợi chồng đi Nh:ật về, tôi ch:E:t lặng khi thấy anh tay trong tay với người phụ nữ khác cùng đứa con 8 tuổi ở sân bay

Tin Tức

Mười năm là bao nhiêu mùa lá rụng? Tôi cũng không nhớ nữa. Chỉ biết rằng từ cái ngày anh bước lên chuyến bay sang Nhật, tóc tôi mới chớm ngang vai thì nay đã dài rồi lại ngắn, nhuộm rồi lại để đen, mà chưa lần nào anh được nhìn tận mắt. Mười năm ấy, tôi vẫn ở căn nhà cũ, chiếc bàn ăn vẫn đủ hai chiếc ghế, chiếc còn lại phủ đầy bụi rồi lại lau sạch, lau sạch rồi lại phủ bụi.

Người ta bảo, chờ đợi là điều dại dột nhất. Nhưng tôi vẫn tin, anh sẽ về. Anh nói đi chỉ bốn, năm năm là cùng, gom đủ vốn sẽ về mở tiệm sửa máy, chúng tôi sẽ sinh một đứa con, nuôi một con chó, sống bình dị thôi. Nhưng rồi hết năm thứ năm, anh bảo bên đó đang ăn nên làm ra, cố thêm chút nữa. Hết năm thứ tám, anh bảo công việc chưa ổn định, đợi anh.

Tôi đợi. Không một lần nghi ngờ.

Ngày anh về, tôi đã lên kế hoạch từ cả tuần. Tôi muốn dành cho anh bất ngờ. Mẹ bảo: “Con báo trước cho nó, không lại lỡ chuyến.” Tôi cười, lắc đầu:
– Con muốn tận mắt nhìn anh ấy bước ra cổng, không biết có ai đợi, rồi bất ngờ thấy cả nhà mình đứng đó.

Tôi chuẩn bị áo mới, cắt tóc gọn gàng. Bố lau sạch cái ô tô cũ mượn của chú họ, mẹ gói sẵn bánh chưng với giò mang ra sân bay, nói để anh ăn cho ấm bụng sau chuyến bay dài.

Chúng tôi đi từ tờ mờ sáng. Sân bay Nội Bài đông nghịt. Tôi nhón chân, căng mắt nhìn bảng điện tử. Chuyến Tokyo – Hà Nội đã hạ cánh. Tim tôi đập loạn.

Trong biển người kéo vali, tôi bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – cao gầy, áo khoác xanh navy, tay xách vali đen. Nhưng anh… không đi một mình. Bên cạnh là một phụ nữ chừng ba mươi, tóc uốn lọn, trang điểm kỹ. Trên tay cô ta là một cậu bé tầm chín, mười tuổi, giống anh đến ngỡ ngàng.

Tôi đứng sững, tay buông rơi bó hoa. Bố mẹ tôi cũng im bặt.

Họ chưa thấy tôi. Cô ta cúi xuống, kéo lại khăn quàng cổ cho anh, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh, cười cười nói gì đó. Anh chỉ khẽ gật, mắt nhìn quanh như tìm ai, rồi lại cúi xuống nắm tay thằng bé.

Cổ họng tôi nghẹn lại. Chỉ nghe tiếng mẹ tôi thở hắt ra:
– Con… con nhìn nhầm chăng?

Tôi không nhầm được. Dù nhắm mắt, tôi vẫn nhận ra dáng anh trong biển người. Và thằng bé kia… đôi mắt, sống mũi, cả cái cách bặm môi đều như khuôn đúc.

Họ đi ngang qua chúng tôi, mà tôi như hóa đá. Tôi không kêu, không gọi. Bố tôi siết vai tôi, lặng lẽ kéo ra bãi xe.

Trên đường về, tôi không khóc. Kỳ lạ là nước mắt không chịu rơi. Trong đầu tôi cứ quay cuồng: Họ là ai? Sao anh không nói? Tại sao lại… mười năm?

Chiều hôm đó, anh gọi cho tôi. Giọng vẫn ấm như ngày nào:
– Em à, anh về rồi. Vài hôm nữa anh qua, giờ anh bận chút việc.

Bận. Ừ, chắc là bận dọn về nhà cô ta.

Tôi muốn gào lên, muốn hỏi tất cả, nhưng tôi im. Một sự im lặng lạnh lẽo như nước đá đang hình thành trong lòng.

Mẹ bảo:
– Con định làm gì?

Tôi cười nhạt:
– Con muốn biết hết đã.

Hai hôm sau, tôi theo một người bạn làm ở sân bay tìm hiểu. Thì ra cô ta tên Hạnh, sang Nhật theo diện lao động, hết hạn visa nên phải về trước. Thằng bé là con anh – chuyện này ở bên đó ai cũng biết. Cô ta về từ tháng trước, thuê nhà ở quận bên. Anh về sau, ở chung với mẹ con cô ta.

Tôi nghe, như có ai bóp nghẹt tim. Mười năm tôi giữ mình, từ chối bao nhiêu lời tán tỉnh, nuôi một niềm tin như nuôi ngọn đèn trước gió. Còn anh… nuôi một gia đình khác ở xứ người.

Tối hôm đó, tôi chủ động nhắn tin:
Ngày mai anh rảnh không? Em muốn gặp.

Anh trả lời:
Anh bận, cuối tuần nhé.

Tôi đáp:
Không gặp thì thôi, coi như từ giờ khỏi liên lạc.

Chưa đầy một phút, anh gọi lại:
– Em làm sao thế? Anh nói cuối tuần mà.
– Em muốn gặp. Ngày mai.

Anh thở dài:
– Được.

Quán cà phê nhỏ, chiều mưa. Anh bước vào, vẫn dáng ấy, vẫn nụ cười từng làm tôi xao lòng. Nhưng giờ, tôi chỉ thấy lạ.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– Cô ấy là ai? Thằng bé là ai?

Anh sững lại, rồi thoáng cúi đầu:
– Em biết rồi à…

Hóa ra, mười năm qua, anh và cô ta ở chung. Ban đầu, anh nói chỉ là tạm bợ, nhưng khi thằng bé ra đời, anh không đành bỏ. Anh bảo:
– Anh vẫn nhớ em, nhưng anh không muốn làm khổ ai.

Tôi cười, một nụ cười chát mặn:
– Còn em, mười năm qua, không khổ sao?

Anh im lặng. Mưa rơi ngoài cửa kính, rào rào như muốn xóa hết những lời vừa thốt ra.

Tôi không khóc khi rời quán. Tôi chỉ thấy mình nhẹ bẫng – nhẹ vì tất cả đã rõ ràng. Tôi về nhà, lục tủ, lấy chiếc hộp gỗ chứa những lá thư anh gửi từ những năm đầu. Tôi gom hết, bỏ vào túi, rồi mang sang nhà anh.

Cửa mở. Cô ta ra đón, hơi bất ngờ khi thấy tôi. Thằng bé đứng sau lưng mẹ, mắt mở to.

Tôi đặt túi thư xuống bàn, nói nhẹ:
– Tôi trả lại anh tất cả. Giờ, anh có thể toàn tâm với gia đình mới của mình.

Cô ta thoáng đỏ mặt, định nói gì nhưng kìm lại. Anh đứng phía sau, mắt lảng đi.

Tôi quay lưng đi, không ngoảnh lại.

Một tháng sau, anh gọi. Giọng lạ lắm:
– Em… tha thứ cho anh được không? Anh với cô ấy… không hợp, cô ấy bỏ đi rồi.

Tôi đáp gọn:
– Chuyện của anh, đừng kể tôi nghe.

Rồi tôi tắt máy.

Mùa đông năm ấy, tôi sang Đà Nẵng làm việc. Trong một hội thảo, tôi gặp một người – anh là kiến trúc sư, góa vợ, có cô con gái nhỏ. Chúng tôi nói chuyện như đã quen từ lâu. Anh không hỏi nhiều về quá khứ của tôi, chỉ nói:
– Người ta có thể bỏ lỡ nhau một lần, nhưng không phải lần nào cũng thế.

Hai năm sau, tôi lấy anh. Ngày cưới, tôi không mời chồng cũ. Nhưng anh vẫn xuất hiện, đứng ngoài cổng nhìn. Tôi chỉ khẽ gật đầu chào, rồi nắm tay chồng bước vào lễ đường