Tôi là Lan, 35 tuổi, làm công nhân may ở khu công nghiệp. Chồng tôi, Tuấn, từng là người khỏe mạnh, hiền lành và thương vợ con. Nhưng một năm trước, anh gặp tai nạn giao thông, phải nằm liệt nửa người.
Từ ngày đó, căn nhà nhỏ như chìm vào u tối.
Tôi đi làm từ sáng sớm tới khuya, tối lại tất tả về lo thuốc thang, cơm cháo cho anh. Mấy tháng đầu còn gắng được, nhưng dần dần, cơ thể tôi mệt rã rời. Có hôm, vừa lau người cho anh xong, tôi ngồi gục luôn bên giường vì kiệt sức.
Thấy vậy, chị Hà – hàng xóm sát vách, gần 40 tuổi, sống một mình – ngỏ lời giúp:
“Em đi làm vất vả, để chị qua trông giúp anh Tuấn ban đêm. Chị từng chăm người ốm rồi, chỉ lấy 500 nghìn/đêm thôi.”
Nghe hợp lý, lại tin tưởng vì chị hiền lành, ít nói, tôi đồng ý. Những đêm đầu, tôi vẫn nhắn hỏi liên tục, chị đều trả lời:
“Anh Tuấn ngủ ngon rồi, em cứ yên tâm.”
Chồng tôi còn khen:
“Chị Hà kể chuyện vui lắm. Anh thấy dễ chịu hơn hẳn.”
Tôi mừng. Ít ra, anh cũng có người trò chuyện, đỡ buồn khi tôi vắng nhà.
Nhưng đến đêm thứ năm, mọi thứ bỗng chuyển hướng kỳ lạ.
Khoảng gần 11 giờ, khi tôi đang tăng ca, điện thoại reo liên tục. Là cô Bích – hàng xóm sát bên, giọng hoảng loạn:
“Lan ơi, mày về ngay đi! Tao nhìn qua cửa sổ, chị Hà… đang đè lên người chồng mày kìa!”
Tim tôi như ngừng đập. Tôi ném vội kéo xuống bàn, lao ra khỏi xưởng trong cơn mưa tầm tã. Đường từ xưởng về nhà chỉ hơn cây số, mà hôm đó tôi thấy dài như cả đời.
Về đến nơi, cổng nhà mở toang. Đèn phòng ngủ sáng hắt ra qua khung cửa sổ. Tôi lao vào, tim đập thình thịch.
Trước mắt tôi, chồng nằm bất động, còn chị Hà đang phủ chăn cho anh, khuôn mặt chị đỏ bừng, nước mắt lăn dài. Cô Bích đứng bên ngoài, vẫn run run, không dám bước vào.
Tôi sững sờ:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Chị Hà giật mình, lùi lại, lắp bắp:
“Chị… chị chỉ định xoa ngực cho anh Tuấn, thấy anh ấy thở gấp quá… chị sợ anh ngất nên…”
Tôi cúi xuống, chạm tay chồng. Anh run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, đôi môi mấp máy:
“Lan… chị ấy cứ hỏi anh… có nhớ chị ấy không…”
Căn phòng lặng đi. Tôi nhìn chị Hà – đôi mắt chị đầy hoảng loạn, giọng nghẹn lại:
“Anh ấy giống chồng chị… như hai giọt nước… Đêm nào chị cũng mơ thấy ảnh nằm đây, chị chỉ muốn lau mặt, nói chuyện… mà quên mất… đây không phải là anh ấy…”
Tôi bàng hoàng. Thì ra, trong những đêm qua, chị Hà không hề có ý xấu. Chị chỉ đang sống lại nỗi ám ảnh cũ – ký ức về người chồng đã mất nhiều năm trước, cũng vì một vụ tai nạn.
Người mà chị chưa bao giờ nguôi thương.
Tôi lặng người, nước mắt trào ra. Thương chồng một, tôi lại thương chị mười. Cả hai người họ đều là nạn nhân của những mất mát mà không ai có thể bù đắp.
Tôi đỡ chồng nằm lại ngay ngắn, kéo chăn cho anh, rồi quay sang nhẹ nhàng nói:
“Chị nghỉ đi, chị mệt rồi. Em cảm ơn chị vì đã chăm anh mấy hôm nay. Nhưng… chắc từ mai để em tự lo cho anh.”
Chị Hà đứng lặng, mắt nhìn xa xăm.
Một lúc lâu sau, chị chỉ khẽ nói:
“Ừ… có lẽ chị nên về. Em giữ gìn sức khỏe nhé, Lan.”
Tối đó, tôi ngồi bên giường chồng tới sáng. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi. Cơn mưa ngoài trời vẫn rơi lộp bộp trên mái tôn.
Tôi nghĩ mãi về ánh mắt chị Hà. Nó không hề đáng sợ, mà là ánh nhìn của một người quá cô đơn, chỉ vô thức tìm lại chút hơi ấm của quá khứ.
Từ sau đêm ấy, tôi không thuê ai qua đêm nữa. Tôi chuyển sang làm bán thời gian để có thể ở bên chồng nhiều hơn. Còn chị Hà – tôi nghe nói chị chuyển về quê, sống cùng người em gái.
Thỉnh thoảng, trời trở mưa, tôi vẫn nhớ hình ảnh người phụ nữ ấy – một người từng có trái tim ấm áp, chỉ là bị thời gian và nỗi nhớ làm cho lạc lối.
Và tôi hiểu rằng:
“Điều kinh hoàng nhất đôi khi không phải là chuyện ta nhìn thấy, mà là nỗi trống trải đến mức khiến con người quên mất đâu là thật, đâu là mơ.”
Tôi khẽ nhìn sang chồng, nắm lấy bàn tay yếu ớt của anh.
Dù cuộc sống có khó đến đâu, tôi chỉ mong từ nay, trong căn nhà nhỏ này, sẽ không còn ai phải sống trong những đêm dài cô độc nữa.