Từ ngày ra trường, Nam – con trai bà Hoa – lên thành phố đi làm. Một buổi tối, nó gọi về, giọng đầy phấn khởi: “Mẹ ơi, con xin được việc rồi, lương hai chục triệu một tháng đó mẹ!”
Nghe xong, bà Hoa rưng rưng nước mắt. Bao nhiêu năm lam lũ, tần tảo bán rau, chỉ mong con nên người. Giờ nghe con nói “hai chục triệu”, lòng bà nhẹ như trút được gánh nặng cả đời. Tháng đầu, Nam gửi về cho mẹ 15 triệu. Tháng sau vẫn thế. Tháng nào cũng đều đặn, đúng ngày mùng năm, bà lại nhận được tiền con gửi trong suốt 3 năm trời như thế.
Bà Hoa không tiêu, chỉ gom góp đem gửi tiết kiệm. Bà nghĩ bụng: “Cứ để dành, sau này nó lấy vợ, mẹ có cái mà giúp.”
Rồi một hôm, điện thoại báo tin nhắn: “Mẹ ơi, từ tháng này con chỉ gửi mẹ 5 triệu thôi nhé, con còn việc riêng cần dùng.” Bà Hoa đọc đi đọc lại, lòng đầy lo lắng. “Việc riêng” là việc gì?
Bà bắt đầu nghe hàng xóm bàn tán: “Thằng Nam giờ có bạn gái rồi đấy. Không khéo con nhỏ nó ‘moi tiền’.”, “Gớm, trai tỉnh lẻ mà vớ được gái phố là tiêu đời! Con tôi nó làm gần chỗ thằng Nam trọ nó biết mà.”…
Những lời ấy cứ len lỏi trong đầu khiến bà Hoa ăn không ngon, ngủ không yên. Bà nghĩ: “Không lẽ con mình lại dại dột thế?”. Cuối cùng, bà quyết định: phải lên thành phố xem cho ra lẽ.
Phòng trọ của Nam nằm trong một con ngõ nhỏ, tối và ẩm. Bà Hoa gõ cửa mấy lần, chẳng ai mở. Đang định quay đi thì có tiếng một cô gái trong nhà: “Đợi cháu chút ạ!”

Cửa mở, trước mặt bà là một cô gái trẻ, gầy gò, nhưng ánh mắt hiền lành.– “Bác là…?” – cô gái hỏi.– “Tôi là mẹ của Nam. Còn cháu là…?”
Cô gái cúi đầu khẽ đáp: “Dạ… cháu là Thảo, bạn gái của anh Nam.”
Bà Hoa còn đang ngỡ ngàng thì ánh mắt chợt dừng lại nơi góc giường.Nam đang nằm đó — gầy rộc, mặt trắng bệch, tay cắm kim truyền.Bà chết lặng:
Thảo vội đỡ bà, run run nói:– “Anh Nam bị tai nạn xe máy hai tháng trước. Gãy chân, không đi lại được. Cháu xin nghỉ làm chăm anh. Anh bảo đừng nói cho bác biết, sợ bác lo.”
Giọng cô nhỏ nhẹ, mà từng lời như dao cứa vào tim bà Hoa.Thảo bưng bát cháo, kiên nhẫn thổi rồi bón từng thìa cho Nam. Căn phòng trọ vắng, chỉ nghe tiếng muỗng khẽ chạm vào chén.
Nam mở mắt, cố nói:– “Mẹ… đừng giận con. Con không dám nói… sợ mẹ khổ tâm.”
Bà Hoa nấc nghẹn, nước mắt cứ trào ra:– “Trời đất ơi… sao con khổ vậy mà giấu mẹ?”
Thảo cúi đầu, giọng nhỏ như gió:– “Tiền anh gửi về cho bác mấy tháng nay… là tiền cháu đi làm chuyển về cho bác. Vì cháu còn phải chi tiêu tiền thuốc thang cho anh nên không thể gửi đủ về 15 triệu như trước ạ. Anh bảo cháu không phải gửi đâu nhưng mà cháu sợ bác lo lắng nên cháu vẫn gửi ạ…
Bà Hoa sững sờ.Thì ra… không phải con trai bà tiêu hoang. Không phải cô gái kia “moi tiền”. Mà là hai đứa trẻ âm thầm gánh nhau qua khổ nạn, vẫn nhớ đến người mẹ ở quê.
Bà nắm lấy tay con trai, giọng run rẩy: “Mẹ xin lỗi… Mẹ tưởng con hư rồi.”
Thảo khẽ mỉm cười, tiếp tục bón cho Nam thìa cháo cuối cùng. Giọt mồ hôi lăn trên trán cô, hòa cùng nước mắt. Bà Hoa đã nghĩ đến cảnh đưa hết tiền tiết kiệm cho 2 đứa làm đám cưới…