Đêm cuối trước khi ra tòa, tôi gọi chồng lên giường và cho anh xem một thứ khiến anh tái mặt – đúng 30 phút sau, anh q–uỳ x–uống xin tôi quay lại… nhưng đã quá muộn
Cuộc hôn nhân 6 năm của tôi và Hưng từng được bạn bè ngưỡng mộ.
Anh từng nói: “Em chỉ cần sống vui, mọi thứ còn lại để anh lo.”
Nhưng rồi sau những năm tháng êm đềm, mọi thứ đổi khác.
Anh bắt đầu đi sớm về khuya. Điện thoại luôn úp mặt xuống bàn. Tin nhắn đến – anh l-ảng tránh. Tôi từng phát hiện vài đoạn chat m–ùi m–ẫn với một cô gái tên “Vy Môi Đỏ”, nhưng anh chỉ cười:
“Em lại ghe-n v-ớ v-ẩn, chỉ là bạn làm cùng thôi.”
Rồi một tối, khi tôi bưng cơm ra bàn, anh không thèm nhìn mà nói lạnh như băng:
“Anh muốn ly hôn. Chúng ta không hợp nữa. Anh cần tự do.”
Tôi im lặng. Không khóc, không van xin.
Anh nghĩ tôi yếu đuối, nên càng coi thường.
Trong mắt anh, tôi chỉ còn là “người đàn bà cũ kỹ”, chẳng bằng cô “tình mới” trẻ trung ngoài kia.

Ngày ra tòa được ấn định. Tôi vẫn nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà như thường lệ.
Nhưng đêm cuối cùng trước khi bước sang trang mới, tôi quyết định làm một việc — vừa là “món quà chia tay”, vừa là bài học t-ỉnh ng-ộ cho người đàn ông từng coi thường tôi.
Tôi gọi anh lên phòng:
“Anh lên đây, em có thứ muốn cho anh xem.”
Anh hơi cảnh giác, nhưng vẫn bước vào, giọng kh-inh kh-ỉnh:
“Lại định kh-óc l-óc à? Nói nhanh đi, mai anh bận lắm.”
Tôi mở laptop, chiếu lên màn hình một đoạn cl-ip — không phải cảnh anh ng=oại t=ình, cũng chẳng phải bằng chứng t-ố t-ội.
Mà là video quảng cáo dự án mới của tôi, do chính tôi viết kịch bản, đứng điều hành, và ký tên Giám đốc điều hành: Nguyễn Minh Anh – Founder thương hiệu nội thất L.A Home.
Anh ch–eet lặng.
“Cái này… của em à?”
“Ừ. Sáu tháng nay, trong khi anh mải mê với ‘tự do’, em mở công ty riêng, thuê đội thiết kế, ký hợp đồng với ba chuỗi showroom. Còn cô Vy Môi Đỏ của anh giờ đang xin việc ở công ty đối thủ của em.”
Anh h-á h–ốc miệng, nhìn tôi như người xa lạ.
Chưa đầy 30 phút sau, người đàn ông từng k–iêu ng–ạo, từng nói “không hợp, muốn tự do” ấy… bỗng quay lại, ôm chặt tôi, giọng r–un r–un:
“Anh sai rồi… Mình làm lại được không?”
Tôi mỉm cười, đặt nhẹ tay lên vai anh, b-ình th-ản nói:
“Muộn rồi, Hưng ạ. Anh muốn tự do mà — giờ thì tận hưởng đi.”
Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi tòa với nụ cười nhẹ nhõm.
Phía sau, anh đứng nhìn theo, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Đôi khi, phụ nữ không cần trả thù bằng nước mắt.
Chỉ cần thành công — đó là cái tát đắt giá nhất.