Người đàn ông ở vậy 22 năm để nuôi con cho người yêu cũ, nào ngờ ngày con tốt nghiệp lại phải nhận món quà thấm đẫm nước mắt

Tin Tức

Người đàn ông ở vậy 22 năm để nuôi con cho người yêu cũ, ngày con tốt nghiệp, cô ta tới tận trường để nhận lại con, nhưng một cái quay lưng khiến người đàn ông bật kh/óc…

22 năm trước, giữa lúc cuộc đời anh đang rơi vào bế tắc sau cú số///c ph/á sả/n, Mai – người yêu cũ – đột ngột quay lại, ôm theo một đ///ứa t///rẻ còn đ//ỏ h//ỏn. Cô đứng ở ngưỡng cửa nhà anh, lạ/nh lùn/g nói:

– “Đây là con anh. Em không thể nuôi nó. Nếu anh không nhận, em sẽ bỏ lại.”

Anh chết lặng. Không có giấy tờ, không có bằng chứng, không cả một lời x/in lỗ/i – chỉ có đứa bé đang khó//c th//ét trong tấm khăn mỏng. Rồi Mai quay đi, biến mất như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.

Khi ấy, anh 34 tuổi, vừa trắng tay, sống chật vật trong căn phòng trọ ẩm mốc. Người thân bảo anh kh//ùng. Họ hàng cư//ời nh//ạo. Ngay cả bạn thân cũng khuyên:

– “Không chắc nó là con anh đâu. Tự ôm lấy rắ/c r/ối làm gì?”

Nhưng anh không nỡ. Đứa bé nhìn anh với đôi mắt đen lay láy, như cầ/u c/ứu. Anh đặt tên con là Minh – như một tia “ánh sáng” soi rọi vào quãng đời u tối của mình.

Từ đó, anh bắt đầu hành trình làm bố đ/ơn th/ân.

Ban ngày phụ hồ, đêm chạy xe ôm. Đôi khi phải xin cơm thừa về cho con, có khi vét từng đồng lẻ để mua hộp sữa bột. Anh chưa bao giờ oá/n trá/ch. Chỉ sợ con thi/ếu thố/n, bị ch//ê cư//ời, bị hỏi về mẹ.

Những năm đầu, Minh hay kh/óc vì bị bạn tr/êu: “Không có mẹ!”.

Mỗi lần như thế, anh chỉ biết ôm con vào lòng, thì thầm:

– “Mẹ con đang ở rất xa. Khi nào con lớn, mẹ sẽ quay về.”

Đó là lời nói dối đầy yêu thương anh giữ suốt gần hai thập kỷ.
22 năm trôi qua, Minh giờ là một chàng trai chững chạc, đậu thủ khoa ngành Kỹ sư xây dựng – trùng hợp thay, chính là giấc mơ ngày xưa mà anh từng bỏ lỡ.

Ngày lễ tốt nghiệp, anh dậy từ 4 giờ sáng, tự tay là áo sơ mi, mua một bó hoa hướng dương – loài hoa Minh thích nhất. Anh ngồi lọt thỏm giữa khán đài, đôi mắt ngấn nước khi nghe tên con được xướng lên trên bục danh dự.

Nhưng rồi, khi đám đông tản ra, anh chết lặng khi thấy một người phụ nữ đứng ở cổng trường…

…người phụ nữ ấy ăn mặc sang trọng, mái tóc uốn gợn sóng, đeo kính đen che gần nửa khuôn mặt, nhưng chỉ một thoáng nhìn, tim anh đã nhói lên – là Mai.

Cô ta bước chậm rãi đến, tay cầm bó hoa hồng đỏ, ánh mắt dõi theo Minh đang chụp ảnh cùng bạn bè. Rồi cô quay sang anh, nở một nụ cười nhạt như chưa từng có khoảng cách của hai mươi hai năm:

– “Anh vất vả rồi. Em đến để… nhận lại con.”

Câu nói ấy như nhát dao xoáy vào lòng. Anh siết chặt bó hoa hướng dương, cánh hoa run run trong gió.

– “Nhận lại con?” – giọng anh khàn đặc – “Cô có biết nó lớn lên thế nào không? Có biết bao nhiêu đêm nó sốt 40 độ, tôi phải bế nó đi bộ hơn 3 cây số ra trạm xá không? Cô biết nó từng bị bạn gọi là ‘đồ không cha không mẹ’, tôi đã phải nói dối rằng mẹ nó đang ở nước ngoài không?”

Mai cụp mắt, giọng trầm xuống:

– “Em biết em sai. Nhưng giờ em có điều kiện, em muốn bù đắp. Em không muốn Minh sống thiếu mẹ nữa.”

Anh bật cười, một tiếng cười khản đặc, đắng nghét:

– “Cô không muốn nó sống thiếu mẹ, còn tôi thì sao? Hai mươi hai năm nay, cô có một lần quay lại hỏi nó sống chết thế nào không?”

Mai không đáp. Cô nhìn sang Minh – chàng trai đang bước tới, tay cầm bằng tốt nghiệp, ánh mắt rạng rỡ.

– “Cha! Cha ơi, con xong rồi!” – Minh gọi, giọng vui như trẻ thơ.

Anh quay lại, cố nuốt nước mắt. Nhưng rồi Minh khựng lại khi thấy người phụ nữ đứng bên cha.

– “Cô… là ai ạ?” – Minh hỏi, lễ phép nhưng xa lạ.

Mai run lên, tháo kính ra, để lộ đôi mắt long lanh:

– “Mẹ đây, Minh. Mẹ là mẹ của con.”

Không gian bỗng lặng như tờ. Một vài sinh viên ngoái lại, xì xào bàn tán. Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, đôi môi run rẩy:

– “Mẹ ư? Mẹ là người bỏ con lại từ khi con chưa biết nói? Là người khiến cha bị cả xóm chê cười suốt mấy năm trời vì nuôi một đứa không ai nhận?”

– “Mẹ xin lỗi, mẹ thật lòng xin lỗi…” – Mai nghẹn ngào – “Mẹ đã hối hận suốt những năm qua. Giờ mẹ muốn làm lại từ đầu.”

Minh im lặng vài giây, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, áo sơ mi đã sờn vai, nụ cười hiền khô mà cậu yêu thương suốt đời. Cậu khẽ cười, ôm lấy vai cha:

– “Cha ơi, mình về thôi. Con muốn ăn bún riêu cha nấu.”

Câu nói giản dị ấy như nhát dao thứ hai, khiến Mai khuỵu gối. Anh nhìn lại Mai một lần cuối, ánh mắt không còn giận, chỉ còn mỏi mệt và buồn sâu thẳm.

– “Hai mươi hai năm qua, tôi sống thay cả phần cô. Giờ nó đã có đủ cha và mẹ – trong cùng một người. Cô không cần giành lại gì nữa.”

Anh quay đi. Bó hoa hướng dương trong tay anh rơi xuống, vỡ tung trên nền xi măng, vàng rực dưới nắng chiều.

Mai đứng chết lặng, nhìn theo bóng hai cha con lững thững rời khỏi cổng trường. Bàn tay cô run rẩy chạm lên bụng mình – nơi từng mang nặng đứa con ấy – nhưng bây giờ, giữa khoảng cách của 22 năm, mọi thứ đã không còn thuộc về cô nữa.

Anh không ngoảnh lại. Chỉ đến khi tiếng loa trường vang lên bản nhạc tốt nghiệp, anh mới đưa tay khẽ lau nước mắt, giọng nghẹn lại:

– “Minh à… hôm nay cha thấy mình đã làm được rồi.”