Hôm ấy, tôi quyết định để chiếc BMW lại trong garage, bắt chuyến xe buýt số 93 để tới buổi họp lớp cấp 3. Buổi họp được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng. Sau ngần ấy năm, mỗi người đều đã có những ngã rẽ riêng, cuộc sống riêng, ít khi liên lạc. Tôi muốn trở lại với mọi người theo cách giản dị nhất, như thuở còn cùng ngồi chung một bàn học, không bận tâm đến những định nghĩa về thành công hay địa vị.
Bước vào nhà hàng, tôi nhận ra phần lớn bạn cũ đã có mặt. Không khó để nhận ra những gương mặt từng quen, từng thân nay đã khác xưa. Cậu bạn từng ngồi bàn đầu, nay là giám đốc chi nhánh ngân hàng. Cô bạn học không giỏi toán, giờ là chủ chuỗi nhà hàng nổi tiếng. Họ đến bằng xe sang, một số còn có cả người đi cùng để chụp ảnh, đăng mạng xã hội.
Câu chuyện trong bữa tiệc xoay quanh bất động sản, chứng khoán, hay học phí các trường quốc tế cho con cái. Tôi lặng lẽ ngồi nghe, mỉm cười gật đầu khi có người hỏi: “Dạo này cậu thế nào?”, “Cậu đang làm gì?”. Tôi chỉ nói mình kinh doanh nhỏ, sống vừa đủ. Không ai hỏi thêm nữa.
Bữa tiệc kết thúc chóng vánh. Mọi người rời đi vội vã, như thể chỉ đến cho xong một thủ tục. Tôi bắt chuyến xe buýt cuối cùng để kịp về nhà lúc 9 rưỡi tối.
Vừa về đến sảnh chung cư, tôi mở điện thoại và nhận được một tin nhắn từ Duy Anh – cậu bạn ngồi cạnh tôi suốt buổi tiệc. Năm xưa, Duy Anh là lớp phó học tập.
“Cảm ơn cậu hôm nay đã đến. Mình biết cậu để xe lại ở nhà vì không muốn phô trương. Cậu vẫn như xưa, khiêm tốn, tinh tế và thật lòng. Mình ngưỡng mộ cậu, không chỉ vì thành công mà vì cậu không cần phải chứng minh điều đó với ai cả. Mình chúc cậu luôn bình an”, lời nhắn của Duy Anh.
Tôi lặng người trước những dòng chữ giản dị ấy. Giữa buổi tiệc ồn ào và náo nhiệt, tôi cứ nghĩ mình chỉ là một chiếc bóng lạc lõng, mờ nhạt giữa ánh đèn chói lóa của sự thành đạt. Hóa ra, vẫn có một người nhận ra, một người thấu hiểu.
Duy Anh là người duy nhất từng ở lại dọn lớp cùng tôi năm nào. Cậu ấy cũng từng âm thầm mang bánh mì cho tôi những hôm quên ăn sáng. Trong lớp, cậu ấy không nổi bật, ít nói, nhưng luôn âm thầm quan sát và sẻ chia. Hôm ấy, giữa đám đông hào nhoáng, Duy Anh vẫn mang một ánh nhìn chân thành như thế.
Tin nhắn của Duy Anh khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Về những người bạn cũ, mỗi người một ngã rẽ, một cách sống. Không phải ai thành công cũng cần phải phô trương. Không phải ai sống giản dị là không đủ đầy. Và đôi khi, giá trị thật sự lại nằm ở những điều thầm lặng – như một tin nhắn lúc đêm khuya, đủ để sưởi ấm cả một quãng đường dài.
Ở thành phố này, ai cũng mải miết chạy theo thứ gọi là “thành đạt”. Tôi đã học được rằng không cần nói quá nhiều, không cần thể hiện quá nhiều. Bạn chỉ cần sống đúng với con người mình, và đủ tinh tế để lắng nghe như Duy Anh đã làm.
Chiếc BMW vẫn nằm yên trong garage. Nhưng những chuyến xe buýt chiều mưa hôm ấy, đã mang lại cho tôi một điều quan trọng hơn cả: tình bạn, và sự tử tế không cần phải chứng minh.