Người phụ nữ giàu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về bốc vác thuê, nhưng lạ thay họ chỉ làm vào ban đêm

Tin Tức

Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng, nhưng đêm nào cũng

sáng đèn tầng hầm, dù ban ngày luôn đóng im ỉm.

Gần đây, bà liên tục tuyển trai trẻ về làm bốc vác thuê, toàn mấy cậu 18–25 tuổi khỏe mạnh, lạ mặt. Nhưng kỳ lạ thay:

Họ chỉ làm vào ban đêm, từ chập tối đến gần sáng mới rời khỏi biệt thự, rồi ngủ vùi cả ngày trong phòng trọ gần đó, không ai được bén mảng vào biệt phủ.

Dân làng đồn đoán:
— Chắc đào vàng, buôn đồ cổ hay… nuôi trăn!
— Hay bà ấy luyện cái gì… nghe bảo già mà vẫn hồng hào, da mịn như gái ba mươi!

Cho đến một hôm, vợ của Tuấn – một thanh niên trong nhóm bốc vác – sinh nghi, vì dạo gần đây chồng cô gầy rộc, mắt thâm quầng, đêm nào về cũng như kiệt sức. Cô quyết định

lén theo sau khi chồng rời nhà lúc 9 giờ tối.

Đến gần biệt thự, cô nấp sau bụi cây, tim đập thình thịch khi thấy cổng mở hé, nhóm 3 thanh niên được quản gia dẫn vào tầng hầm. Cô lén theo, men theo lối sau, rồi

dừng lại ở khe cửa tầng hầm hé mở

Và rồi, cô chết lặng.

Trong tầng hầm không phải là kho hàng, mà là một gian phòng bày đầy nến đen

, ở giữa là bà Tư Hòa đang ngồi trên ngai đá, khoác chiếc áo choàng đỏ như máu, ngực trần và toàn thân dán đầy bùa chú, da bà căng bóng, không một nếp nhăn. Trước mặt bà là chiếc chậu đồng đựng chất lỏng đỏ tươi…

và Tuấn đang ngồi bất động, mắt vô hồn, như bị thôi miên, hai tay dâng lên một vật giống trái tim lợn còn tươi.

Bà Tư mỉm cười,

mắt ánh lên tia đỏ rực:
— Tốt lắm… Máu tuổi trẻ luôn là thứ nuôi dưỡng tuyệt vời nhất. Chỉ cần thêm vài lần nữa… ta sẽ quay về tuổi 35…

Cô vợ bụm miệng, suýt hét lên, nhưng vấp phải cành cây khô. “Rắc!” – âm thanh nhỏ xíu đó cũng đủ khiến bà Tư quay ngoắt đầu lại,

mắt bà ta đối diện thẳng cô từ khoảng cách mấy chục mét, và nở nụ cười rất chậm, rất sâu:

— À… khách không mời.

Đón dâu cách 200km, nhà trai cho nhà gái nhịn đói, cô dâu ném hoa cưới rồi tuyên bố một câu khiến cả họ chồng lặng người

Tiệc cưới hôm ấy, ai cũng nghĩ sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời cô dâu tên Hân. Cô và Hoàng quen nhau gần 4 năm, vượt qua bao sóng gió để về chung một nhà. Đám cưới được tổ chức ở quê Hoàng, cách nhà Hân hơn 200km. Gia đình nhà gái dậy từ 3h sáng, trang điểm, chuẩn bị, rồi lên xe di chuyển từ sớm tinh mơ.

Trên xe, mẹ Hân mang theo ít xôi để mọi người ăn tạm chống đói. Ai cũng nghĩ, tới nơi, nhà trai sẽ tiếp đãi cơm nước đàng hoàng trước khi làm lễ. Thế nhưng, thực tế lại khác xa.

Khi đoàn nhà gái đến nơi, người của nhà trai chỉ ra nói đúng một câu:

Các bác đợi làm lễ xong đã, ăn uống gì thì lát nữa.

Bên ngoài trời nắng chang chang, trong khi mọi người đã nhịn đói suốt mấy tiếng trên xe. Hân nhìn mẹ mình mặt tái nhợt, bố thì run rẩy vì hạ đường huyết. Cô đưa mắt cầu cứu chồng, nhưng Hoàng chỉ khẽ kéo tay cô:

Thôi em, đợi làm lễ xong đã, giờ mà ăn uống lôi thôi, bố mẹ anh mắng chết.

Nghe câu ấy, trái tim Hân nhói lên. Cô hiểu, cả đời này Hoàng chỉ sợ bố mẹ anh, chứ không bao giờ sợ cô buồn. Buổi lễ kéo dài gần 2 tiếng. Tới khi xong xuôi, họ hàng nhà gái ai cũng mệt lả, có người còn ngất xỉu vì không chịu nổi. Thức ăn bày ra ê hề nhưng ai cũng ăn trong im lặng, nuốt nghẹn trong tủi thân.

Đến lúc ném hoa cưới, Hân cầm bó hoa trên tay, nhìn những cô gái trẻ háo hức đứng chờ. Cô cười buồn, nhớ đến câu dặn của mẹ trước khi đi:

“Hạnh phúc là thứ phải do con tự giữ lấy. Nếu không ai cho con, thì đừng cố giành, con nhé.”

Bất ngờ, Hân quay người, không ném hoa cho ai mà thẳng tay ném mạnh bó hoa cưới xuống đất. Tiếng rơi vang lên trong sự ngỡ ngàng của quan khách. Hân ngẩng đầu, giọng bình thản nhưng đôi mắt đỏ hoe:

Nếu hôn nhân là phải nhẫn nhịn như thế này, tôi xin trả lại. Tôi không cần.

Nói xong, cô tháo chiếc khăn voan trên đầu, gỡ từng chiếc kẹp tóc, tháo đôi giày cưới và đặt ngay ngắn dưới chân mình. Rồi cô bước chân trần rời khỏi đám cưới, bỏ lại sau lưng tiếng la ó của mẹ chồng, tiếng kêu gọi vô vọng của Hoàng, và cả những ánh mắt hoảng hốt của họ hàng hai bên.

Hân bước ra cổng, dưới cái nắng gay gắt, nhưng cô thấy lòng mình nhẹ tênh. Lần đầu tiên trong đời, cô dám chọn hạnh phúc cho riêng mình – một hạnh phúc không có đói khát, không có tủi nhục, và không có những giọt nước mắt thầm lặng.