Sau ba năm tích cóp, vay mượn khắp nơi, cuối cùng vợ chồng tôi cũng xây xong căn nhà mơ ước. Căn nhà khang trang, đẹp đẽ nhưng cũng để lại một gánh nặng khổng lồ: khoản nợ gần 1 tỷ đồng. Mỗi tháng, tiền lãi, tiền gốc như tảng đá đè nặng lên vai, khiến cả hai vợ chồng tôi đều mất ăn mất ngủ.
Trong lúc túng quẫn nhất, tôi chợt nhớ đến mảnh đất của mẹ vợ ở ngoại ô. Mảnh đất đó bà để không đã lâu, nhưng lại ở vị trí đắc địa, rất nhiều người hỏi mua với giá cao. Vợ chồng tôi bàn nhau, quyết định sẽ mở lời xin phép bà bán mảnh đất ấy đi để trả nợ. Để câu chuyện được suôn sẻ, tôi dặn vợ chuẩn bị một bữa cơm thật thịnh soạn, toàn những món mà mẹ vợ thích, với hy vọng bà sẽ xuôi lòng.
Bữa cơm diễn ra trong không khí gượng gạo. Vợ tôi cứ tần ngần mãi, không biết phải mở lời thế nào. Khi nhìn thấy vợ cứ cúi gằm mặt, mẹ vợ tôi khẽ thở dài rồi nói: “Hai đứa muốn nói gì thì cứ nói đi, mẹ hiểu hết mà.”
Lời nói của bà như một chiếc phao cứu sinh, vợ tôi lấy hết can đảm, run rẩy nói ra tất cả. Cô ấy kể về khoản nợ khổng lồ, về những đêm mất ngủ, và về mong muốn được bán mảnh đất để giải quyết khó khăn. Nghe xong, mẹ vợ tôi lặng đi, bà không nói không rằng, đứng dậy đi vào phòng. Tim tôi như thắt lại, cảm giác thất vọng và tội lỗi dâng lên. Chắc bà giận lắm, tôi nghĩ.
Nhưng vài phút sau, bà quay lại, trên tay là một thứ gì đó bọc trong lớp vải nhung đỏ. Bà không nói thêm một lời nào, chỉ dứt khoát ném thẳng lên bàn. Vợ tôi và tôi giật mình, nhìn theo. Chiếc khăn nhung mở ra, để lộ ra tấm sổ đỏ quen thuộc.
“Mẹ cho hai đứa đấy, tự muốn làm gì thì làm.”
Cả tôi và vợ chết lặng. Mắt tôi nhòe đi. Vợ tôi bật khóc nức nở, lao đến ôm chầm lấy mẹ. Thì ra, từ lâu, bà đã có ý định sang tên mảnh đất này cho chúng tôi. Bà biết con cái vất vả, khó khăn, nhưng bà muốn chúng tôi tự mình vượt qua, trưởng thành hơn. Bà cũng biết, việc xây nhà đã khiến chúng tôi kiệt quệ, nhưng bà vẫn muốn cho chúng tôi một niềm vui bất ngờ.
Bà nói, “Đôi khi, người già chẳng biết làm gì nhiều, chỉ biết âm thầm dõi theo và giúp đỡ con cái khi cần.” Câu nói đó khiến tôi nghẹn lại. Niềm vui, sự bất ngờ, và cả tình yêu thương vô bờ bến của mẹ đã khiến hai vợ chồng tôi vỡ òa trong hạnh phúc. Món nợ 1 tỷ đồng không còn là gánh nặng nữa, mà đã trở thành động lực để chúng tôi nỗ lực, sống tốt hơn, xứng đáng với tấm lòng của mẹ.